Pal Enger, tiền đạo đã từng 3 lần vô địch giải VĐQG Na Uy và là tài năng trẻ được đánh giá cao như hậu bối Erling Haaland, là cầu thủ nổi tiếng nhất thế giới nhờ vụ đánh cắp kiệt tác Tiếng Thét của danh hoạ Edvard Munch. Và đây là câu chuyện kỳ thú bậc nhất về kẻ trộm hoàn lương trong làng quần đùi áo số này. Xem thêm: Ca cuoc the thao “Khi tôi mãn hạn tù, tôi sẽ đi dọc bờ sông và ngắm mọi người cho chim ăn. Tôi có thể nhìn thấy ai ở đó có lương tâm chó tha. Đó là là người đã đánh vợ tàn tệ ngày trước và sau đó bù đắp bằng cách cho chim ăn? Bản thân tôi cũng như vậy. Tôi thường mang bánh mì đến cho chim ăn ở cửa sổ phòng giam. Sau đó, tôi tự hỏi bản thân rằng mày làm điều này vì yêu quý chim hay để lương tâm bớt cắn rứt”. Khi Pal Enger ra mắt CLB Valerenga, đội bóng đã từng 5 lần vô địch giải VĐQG Na Uy, anh ta chỉ là một cầu thủ bình thường, hâm mộ Diego Maradona như bọn cùng trang lứa. Nhưng người truyền cảm hứng cho anh ta nhiều nhất là nhân vật Bố Già Vito Corleone trong tác phẩm Bố Già kinh điển về giới Mafia của Mazio Puzo. Enger bị cuốn vào cuộc sống của một Mafioso (thành viên mafia) đến nỗi, ở tuổi 15, anh ta đã bay đến New York để xem nơi Marlon Brando, Al Pacino và các cộng sự đã quay phim Bố Già. Các đồng đội ở Valerenga đều tự hỏi làm thế nào để một thằng nhóc 15 tuổi có thể bay sang New York. Nhưng họ biết, bằng cách nào đó, Enger luôn rủng rỉnh tiền trong túi. Vào những năm 1980, các cầu thủ ở giải hạng Nhất của Na Uy thường được nhận những chiếc xe được tài trợ, với tên tuổi được viết trên xe. Enger chưa thuộc đẳng cấp được nhận xe nhưng dù sao trên cửa xe của anh cũng có biển hiệu ‘P Enger’. ‘Penger’ trong tiếng Na Uy có nghĩa là tiền. Hãy liên tưởng P Enger với những cái tên như Cường Đô La vậy. Và đó là một sự thật: Enger dường như không bao giờ thiếu tiền mặt, ngay cả khi anh ta được nuôi dưỡng trong một khu bê tông cao tầng ở Tveita, một trong những khu phố nghèo nhất của thủ đô Oslo. “Chỉ có một chiếc Porsche ở Oslo và nó là của tôi. Vào Chủ nhật, những người từ rìa phía tây (vùng giàu có của Oslo) sẽ đến Tveita để xem tôi rửa xe”, Enger thích khoe khoang về chất chơi của mình. Có cả tài năng bóng đá lẫn tài năng đạo tặc, nhưng Pal Enger đã chọn con đường hắc đạo để đi Có cả tài năng bóng đá lẫn tài năng đạo tặc, nhưng Pal Enger đã chọn con đường hắc đạo để đi Enger đã có mặt trong đội hình Valerenga đã 3 lần vô địch giải đấu mà ngày nay được gọi là Eliteserien, tương đương với Premier League, trong 4 năm. Anh ta 18 tuổi khi có trận ra mắt, vào thay người ở phút 87 trong trận đấu UEFA Cup với đối thủ Beveren (Bỉ). “Cậu ta rất tài năng, tuy nhỏ con nhưng nhanh nhẹn, cứng rắn. Tôi khá là thích thằng nhóc này. Nó cư xử rất tốt khi nhận mệnh lệnh của tôi, có thể nói là lịch sự và khiêm tốn”, HLV Dag Vestlund của Valerenga vào thời điểm đó kể lại. Nhưng đây không phải là câu chuyện của một cầu thủ bóng đá bình thường. Khi cảnh sát lục soát nhà anh ta, họ đã tìm thấy bằng chứng cho thấy anh ta có liên quan đến một vụ trộm đồ trang sức ở Oslo. Nhưng không phải những viên kim cương, đồng hồ đắt tiền và tiền mặt được tìm thấy khiến người ta bị sốc, mà là một bức tranh. Họ nhận ra đây là một tên đạo tặc độc nhất vô nhị. Bởi trên tường nhà Enger là bức tranh Vampire (ma cà rồng) kiệt tác vẽ năm 1893 của Edvard Munch. Bức tranh, ban đầu được gọi là Love And Pain, cho thấy một phụ nữ ma cà rồng với mái tóc màu đỏ nóng chảy đang khóa chặt nạn nhân của mình trong một cái ôm chết chóc. Nó đã bị đánh cắp từ bảo tàng Munch ở Oslo vài tháng trước đó. Và đây chỉ là bước khởi đầu trong sự nghiệp của Enger với tư cách là tên trộm nổi tiếng nhất Na Uy. Một đồng đội cũ của Enger nói: “Đó là một câu chuyện ngoạn mục. Đã có rất nhiều cầu thủ làm những điều điên rồ. Nhưng điều này… đây giống như một cú twist trong một bộ phim Điệp vụ Báo Hồng vậy”. VỤ TRỘM TRANH THẾ KỶ Thứ Bảy, ngày 12 tháng 2 năm 1994 diễn ra lễ khai mạc Thế vận hội Mùa đông và con mắt của thế giới thể thao đổ dồn về Lillehammer, một thị trấn nhỏ của Na Uy với 22.000 dân. Ngọn lửa Olympic được thổi xuống từ một cú nhảy trượt tuyết. Tất cả các loại vũ công trong vai phù thủy, ma cà rồng, thiên thần, người chăn cừu được biên đạo múa cảnh vui đùa trong tuyết. Bóng bay được thả, pháo hoa được thắp sáng. Tác phẩm trình diễn này được biết đến với cái tên “Trò chơi thần tiên” và đối với người dân Na Uy, đây là một sự kiện tầm vóc quốc gia nên được truyền hình trực tiếp. Cùng buổi sáng hôm đó, 2 người đàn ông đặt một chiếc thang dựa vào bức tường bên ngoài của Phòng trưng bày Quốc gia ở Oslo. Thời điểm của hành động này không phải là ngẫu nhiên. Họ trèo lên cái thang đó, đập vỡ cửa sổ để vào và đi thẳng tới triển lãm nơi treo bức tranh nổi tiếng nhất của Munch là Tiếng Thét (The Scream) và lấy nó khỏi bức tường. Tiếng Thét, bức tranh nổi tiếng nhất thế giới về độ phổ biến, đã bị Enger đánh cắp trong vòng chưa đầy 1 phút Tiếng Thét, bức tranh nổi tiếng nhất thế giới về độ phổ biến, đã bị Enger đánh cắp trong vòng chưa đầy 1 phút Sau đó, họ trèo ra khỏi cửa sổ và trốn thoát với bức tranh nổi tiếng thế giới treo sau ghế tài xế. Nhưng trước khi rời đi, họ còn để lại một tấm thiệp khiêu khích: “Một nghìn lời cảm ơn vì sự bảo mật kém của các ngài”. Enger đã bị kết án 4 năm tù vì việc đánh cắp bức tranh “Ma cà rồng”. Và có lẽ, theo sách giáo khoa Bố Già, anh ta phải học được một bài học quý giá về luật Omerta (im lặng) của bọn tội phạm. Hay theo cách nói của người giáo dân: biết khi nào nên giữ mồm giữ miệng. Rốt cuộc, chính sự cởi mở về tội ác của mình đã khiến anh ta bị cảnh sát chú ý ngay từ đầu. Đây là tính cách dễ nhận thấy của Enger. Vidar Davidsen, cựu cầu thủ Valerenga kể: “Nó rất thích thể hiện kỹ năng của mình”. Rõ ràng, theo lời Davidsen thì những kỹ năng đó không phải là xỏ háng, lừa bóng hay ghi bàn. “Khi cầu thủ nào đó để quên chìa khóa trong xe và vô tình khóa cửa lại. Đừng lo, không có vấn đề gì. Chúng tôi sẽ thách Enger chui vào cái xe đó. Sau đó, chúng tôi sẽ đặt cược xem anh ta sẽ mất bao nhiêu giây để mở được cửa. Tin tôi đi, không lâu sau xe đã được mở cửa”. Enger đã vượt qua thời điểm Valerenga trả mức lương thử việc, hầu hết các cầu thủ đều có công việc khác để bổ sung thu nhập. Một trong những đồng đội của anh ta, Knut Arild Loberg, là một cảnh sát bán thời gian, người đã cố gắng giữ Enger khỏi sa ngã. Loberg nói: “Cậu ta là một cầu thủ giỏi, đã ghi rất nhiều bàn thắng cho đội trẻ. Nó nhạy bén, nhanh nhẹn, kỹ thuật. Nhưng để tập trung và đi theo con đường chuyên nghiệp là một thách thức lớn với cậu ta. Tôi đã cố gắng giúp đỡ nhưng bất lực”. Các đồng đội của Enger vẫn nhớ rằng anh ta luôn vứt bộ đồ thể thao của mình sau các buổi tập chứ không đem về giặt như người khác. Enger giải thích rằng anh ta sẽ mua một cái khác mới tinh thay vì giặt giũ phiền hà. Davidsen cho biết: “Tôi nhớ có lần cậu t đến với chiếc BMW 735i. Cậu ta thích nhảy những chiếc xe hơi đắt tiền. Đây chắc chắn là một chiếc xe bị ăn cắp, không ai nghi ngờ điều đó. Bởi cậu ta chỉ mới 18 tuổi. Chúng tôi đều biết cậu ta thuộc dạng người gì. Nhưng có một quy tắc trong CLB rằng, một khi bước vào phòng thay đồ thì không thành vấn đề nếu bạn là con trai của một giám đốc hay bạn con một gã nghèo. Khi bạn bước vào đây, bạn đã là một trong những chàng trai của CLB. Chỉ cần không làm điều gì có hại đến CLB là đủ. Và công bằng mà nói, anh ta không làm gì có hại cho phòng thay đồ và đội bóng”.