Chiến thắng 2-0 của Manchester United trước Manchester City vào Chủ Nhật là trận thắng đầu tiên của họ trước một trong các đội bóng lớn của Premier League ở mùa giải này – và nó cũng trùng khớp với một “mẫu chung” rộng hơn được nêu ra từ trước. Xem thêm: https://lucky88.live/ty-le-keo Xem xét các số liệu thống kê, và những tình huống chính từ các “trận đấu lớn” của Man United ở mùa giải này một cách “sâu” hơn và chúng ta sẽ thấy rằng các trận hòa không bàn thắng của Quỷ Đỏ trở nên hết sức kỳ lạ. Cách tiếp cận về mặt chiến thuật của Ole Gunnar Solskjaer thường hoạt động hiệu quả, nhưng các cầu thủ của nhà cầm quân người Na Uy thường khiến ông phải thất vọng, với khả năng ra quyết định kém cỏi của họ trong những tình huống phản công. Quá nhiều 0-0, nhưng Man Utd có thực sự tiêu cực đến vậy trong các trận đấu lớn?Quá nhiều 0-0, nhưng Man Utd có thực sự tiêu cực đến vậy trong các trận đấu lớn? Ole Gunnar Solskjaer sẽ bước vào trận derby Manchester cuối tuần này trong bối cảnh bị chỉ trích dữ dội về cách tiếp cận chiến thuật của ông trong các trận đấu... Vào Chủ Nhật, Manchester United đã ghi bàn mở tỷ số từ một quả penalty, và bàn thắng thứ hai đến từ một tình huống tấn công nhanh bên cánh trái, khu vực sân mà họ đã hoạt động trong suốt trận đấu. Nhưng thú vị hơn chính là cách tiếp cận “không cần” kiểm soát bóng của Man United, thứ đã mang về cho họ một trận giữ sạch lưới. Khi đối đầu với Manchester City, nhiệm vụ then chốt là phải ngăn chặn việc hai tiền vệ tấn công của họ – thường là Kevin De Bruyne và Ilkay Gundogan – có được khoảng trống ở các hành lang. Pep Guardiola thường sử dụng hai winger hoạt động rất rộng để kéo giãn các tình huống triển khai tấn công, gia tăng khoảng cách giữa các trung vệ và các hậu vệ cánh của đối phương. Điều này dẫn đến hệ quả là các đối thủ của Man City đã sử dụng những hệ thống rất bất thường khi đối đầu với họ – đáng chú ý nhất là kế hoạch thành công mỹ mãn của Jose Mourinho khi kéo Pierre-Emile Hojbjerg và Moussa Sissoko xuống hẳn hàng thủ trong chiến thắng 2-0 của Tottenham vào tháng 11, dù cho khu vực tiền vệ phòng ngự đã bị bỏ trống trong chiến thuật này, nhưng nó đã đảm bảo cho việc các hành lang được chiếm lĩnh, kiểm soát. Đấu pháp này thường làm cho Tottenham trông như đang chơi với một hàng thủ 6 người. Solskjaer cũng rất quan tâm đến các khu vực đó, nhưng ông không muốn bỏ trống hoàn toàn không gian ở khu trung tuyến. Do đó, đấu pháp mà ông đã triển khai là khác với Mourinho, nhưng nó cũng có tác dụng tương tự. Trong suốt hiệp một, khía cạnh đáng chú ý nhất trong lối chơi của Manchester United là khoảng cách tuyệt đối giữa hai tiền vệ trụ của họ, Scott McTominay và Fred. Thông thường, khi một đội bóng cố gắng đối phó với một đối thủ lợi hại trong việc sử dụng vùng không gian giữa các tuyến để tổ chức tấn công, sẽ tập trung vào việc chỉ đạo các tiền vệ trụ của họ ở thật gần nhau để bảo vệ “zone 14” huyền thoại – khu vực nằm ngay bên ngoài vòng cấm, ở trung lộ. Tuy nhiên, Manchester United đã không đặc biệt quan tâm đến chuyện này. McTominay có xu hướng đeo bám Gundogan, còn Fred thì theo sát De Bruyne, như hình minh họa dưới đây. Và điều này đồng nghĩa với việc Manchester United thường tạo nên một đội hình rất bất thường. Trong tình huống dưới đây, Gundogan và De Bruyne đều đang di chuyển về phía các khu vực nằm gần đường biên hơn, và do đó, hai tiền vệ trụ của Man United cũng bám theo họ. Trong khi đó, bộ ba tấn công trong sơ đồ 4-2-3-1 của Solskjaer đã giữ những vị trí rất “co cụm”. Trong ví dụ dưới, Marcus Rashford và Daniel James không thực sự là những tiền vệ cánh, winger hay tiền đạo cánh, mà thay vào đó đã bó vào bên trong các hành lang. Trong trường hợp này, James đã ở ngay phía trước McTominay, trong khi thông thường, 4-2-3-1 sẽ chuyển thành 4-4-1-1, với James ở bên ngoài McTominay, gần với đường biên hơn. Nhưng đây vẫn là một 4-2-3-1 chính hiệu. Và đội hình bất thường này đã xuất hiện trong suốt trận đấu – một khoảng cách rất lớn đã liên tục hiện ra giữa các tiền vệ trụ của Man United, vì vị trí của các “số 8 tự do” bên phía Man City – De Bruyne và Gundogan, trong khi bộ ba tấn công của Man United trong 4-2-3-1 giúp ngăn chặn những “tuyến đường chuyền bóng” từ các trung vệ của Man City hướng đến hai người họ. Dưới đây là 2 ví dụ khác.